Giọng của cônàng, một cô bé bỏng có dáng vẻ người nhỏ dại nhắn, mang một chiếc váy ngay thức thì màu trắng, cáiáo mặc lửng red color ớt, một cô bé nhỏ khá là sặc sỡ.
Bạn đang xem:
“Anh này, anh sẽngủ với em chứ? Em đang miễn tầm giá cho anh…”
“Cái gì cơ hảem?”
Một cậu trai khácao, cao hơn nhiều cô bé nhỏ một chiếc đầu một phần tư, tuy vậy cô này treo một song giàycó khi cần đến chục phân là ít. Trông anh ta bao gồm vẻ lớn lao và cơ bắp.
Anh ta khoác mộtcái áo màu đen, hơi bó ngay cạnh và quần trườn đen. Cụ thể là anh ta vẫn giả vờ, vìđến ông trông xe cộ ngồi từ thời điểm cách đó năm mét còn nghe thấy rõ mang lại từng từ, cầm cố mà anhta còn hỏi lại.
“Anh đang ngủ vớiem chứ? Em sẽ không lấy chi phí đâu mà. Chỉ từ bây giờ thôi.”
“Ôi, haha…Anhkhông chơi đâu…Em về mà ngủ với người mẹ ấy…Thôi anh vào đây…”
Anh ta cười cợt lớn,lộ cái răng khểnh dễ thương và đáng yêu giống Đăng Khôi.
“Ơ, anh đừng đimà, em nói thiệt đấy!” Cô bé níu tay anh ta “Nghiêm túc đấy, anh ạ. Anh vẫn ngủvới em chứ?”
Anh ta thôicười, quay trở lại vẻ phương diện nghiêm túc, khá cúi đầu xuống cùng dí sát vào khía cạnh cô bé.
có vẻ anh tacũng uống được kha khá rồi, hơi thở những mùi rượu.
“A, nghiêm túcah…Vậy em nói đi…Tại sao đòi ngủ với anh….”
“Ơ ơ….Em đanghỏi cơ mà…Ai cho anh hỏi ngược lại. Anh phải vấn đáp trước chứ. Anh sẽ ngủ vớiem chứ?” Cô bé nhắc lại thắc mắc một lần nữa.
“Ừ, vậy câu trảlời là không. Em ưng ý rồi chứ. Khía cạnh em xứng đáng nghi lắm.” *Cười gian*
“Sao?…Sao lạiđáng nghi gì?” Cô nhỏ nhắn ngơ ngác.
“Định lừa anhlàm bố cái thai hở?” Anh cười cợt hề hề “Trông mặt anh hơi ngố tí thôi, chứ anhkhông ngu…Hề hề…”
“Không….Khôngphải thế….”
“Không đề xuất thếtại sao tự nhiên và thoải mái đòi ngủ với anh?” Anh ta lại cúi xuyên suốt dí cạnh bên vào mặt nó.
“Tại vì…Tạivì….Vì em mê say anh….”
“Thích anh…Thíchanh…Haha…Vậy anh thương hiệu là gì?” Vẫn dí ngay cạnh và phả khá rượu vào mặt nó.
“Hơ…Tên là gìthì làm sao em biết được…” Nó gãi đầu gãi tai.
Nó lưu giữ lại vàiphút trước đây.
“Không, chiếc anhnày rẻ quá…Anh này thì tương đối béo…Anh kia đen như mộc mun…Cái anh bồi bàn trôngđược được tí thì lại không hẳn đối tượng…Mẹ ơi, đời nào trai đẹp mắt trên đời nàytuyệt chủng không còn rồi….”
sau cuối nó bịthu hút bởi một chàng trai đang ngồi uống rượu sinh sống quầy. Anh ta không đẹp mắt trai,chắc chắn không đẹp trai, nhưng gồm một cái gì đấy rất là thu hút. Anh ta khôngtrắng quá, không đen quá, khuôn khía cạnh góc cạnh, cùng hơi rậm râu. Cùng nụ cười, độc nhất lànụ cười, niềm vui răng khểnh dễ thương giống anh Đăng Khôi.
“Hehe, bị tiêu diệt anhrồi nhé, em bắt được anh rồi…”
“Không biết tênlà gì nhưng mà bảo mê thích anh….Thôi nhóc con về đi…Hôm nay đùa cố đủ rồi…”
Anh không đồng ý quayđi với thở dài:
“Con gái bây giờtrơ thiệt đấy….”
Cô bé cắn chặtmôi.
“Không…Em nóithật đấy…Anh chờ chút đã…Vậy em đã trả tiền anh.”
Anh ngoái đầulại. Cô nhóc phiền toái này. Còn định giở trò gì nữa đây?
Ngày hôm naythật kì lạ. Sáng ngủ dậy từ sớm đánh răng rửa khía cạnh rồi đi đồng chí dục (Mọi hômcòn ở ườn trên nệm mãi ko chịu đựng dậy) ở phòng ban tự nhiên lúc này sếp lại máttính, chẳng chửi chó mắng mèo văng tục với nhân viên như hồ hết hôm. Giờ đến lượtcô ranh mãnh này….

Cô bé vẫn đã lục trong chiếc túi sách màu đen lấp lánh, lôira một chiếc ví nhỏ tuổi màu hồng, gồm hình đầu một nhỏ mèo trông cực kỳ ngu.
“Đây, em vẫn trảtiền cho anh….Hai nghìn nhé…Đêm nay anh ngủ cùng với em..” Cô nhỏ nhắn rút ra một tờ haingàn nhăn nheo và đưa đến anh ta thật.
“Thôi thôi anhđừng nhìn em kiểu dáng đấy nữa. Em hết tiền thiệt rồi mà. Nãy ông xe cộ ôm chặt em ácquá” Nó vừa xị dòng mặt ra vừa banh mồm con mèo “Anh coi này, không còn đồng nàothật mà…”
Anh cười cợt lớn:
“Em vui tínhđấy. Thôi, coi như em giỏi, lừa được anh. Chờ anh tí anh vào bảo bạn anh cáinày rồi đồng đội mình đi. Anh á…” Dí cạnh bên mặt “Thích là nhích…Ha ha…”
bước được vàibước lại cù lại:
“Xong em đang giảithích mang đến anh toàn bộ những chuyện kì viên này chứ?”
“Vâng, em hứa….”
Cô nhỏ xíu mỉm cườithật buồn, cúi phương diện xuống nhìn phần đông hạt color đen lấp lánh lung linh trên dòng túi sách.
“Ô kê…Em leo lênđi.”
“Nhưng em khôngcó mũ bảo hiểm.”
“Uirời….Ngốc….Không cần….Cứ trèo lên đây… Anh là công an trên đây rồi còn hại ai….Khôngphải xoắn….Hô hô.”
“Công an thậtá….”
“Cà rốt. Đươngnhiên nghịch rồi…Thế cũng cần hỏi…” *cười ngất*
“Mà xoắn là cáigì anh.”
“Ui rời….Xoắn màkhông biết là gì….Thôi về từ tra từ điển….Chẹp…9x gì mà chần chừ từ xoắn…Màthôi chết rồi….”
loại xe phanhkít lại.
“Mà em tốtnghiệp đa dạng chưa?”
“Anh lặng tâm…Anhkhông phải vào tù do quan hệ với con trẻ vị thành niên đâu.”
“Có thật không?”
“Anh hỏi haythật. Chắc rằng em đề nghị giải một bài bác đạo hàm tích phân trước rồi new lên nệm ngủvới anh.”
“Anh vẫn khôngyên trung tâm lắm…Thế lớp muời nhì học hầu hết môn gì?”
“Toán Lí Hóa…VănSử Địa…giáo dục công dân… ngoại ngữ mĩ thuật hát nhạc….”
“(Đếm đếm) Ờ ờđủ mười một rồi…Thôi…Đi tiếp…”
“Lớp mười haihọc hát nhạc….Thế cũng đòi đố…Hehe…Ơ mà hiện giờ đi đâu anh?”
“Nhà nghỉ. Chứem định ra công viên rải chiếu ngủ cùng nhau chắc.”
“Em bao gồm ngốc đâunhở. Ý em là bên nghỉ nào?”
“Nhà ngủ này…”Chiếc xe pháo đỗ xịch.
bên nghỉ CẩmLinh.
Nó ngước lênđồng hồ nước quầy lễ tân. Hiện giờ là mười giờ.
cuộc sống nó sắprẽ sang 1 phía khác. Nó chuẩn bị thành đàn bà…
thời gian anh đi vàonó, nó chẳng cảm thấy gì hết, chỉ thấy đau, khôn cùng đau, và bắt đầu ra máu.
Tay nó bấu chặtvào tấm ga trải giường màu trắng. Anh khá hốt hoảng, nhanh nhẹn ra ngay.
“Đây là lần đầuhả…Anh cứ tưởng…”
Nó thấy tủi thânmột chút, một vài ba giọt nước đôi mắt khẽ chảy.
“Không sao đâuanh ạ, anh cứ liên tiếp đi…”
Lần này anh cóvẻ dìu dịu hơn. Bàn tay anh lướt nhẹ trên khung người nó, vuốt ve xoa nhẹ nó.
Nó chỉ nhắm mắtlại với chảy nước mắt. đa số hình hình ảnh thoáng qua trong đầu nó. Người nam nhi mànó yêu.
bố nó. Bà bầu nó. Vàcái gia đình nhỏ dại sắp rã vỡ….
Còn vào đầuanh nghĩ về gì? Nó chẳng thể đoán đc.
Anh dường như kháthành thạo. Nó không bị đau nữa. Nó từ bỏ hỏi đấy là lần thứ bao nhiêu của anh….
Anh chuyển tay quệtnhững giọt nước mắt âm ấm của nó, khẽ vuốt phần đa sợi tóc mai ướt sũng mồ hôitrên trán nó. Hầu như cử chỉ của anh những nhẹ và dịu dàng.
Anh nằm xuốnggiường. Cùng với tay kéo cái chăn đắp kín người nó. đôi mắt anh quan sát lên trằn nhà.
“Có đau lắmkhông….” đôi mắt anh không còn rời khỏi loại trần nhà.
Nó cười và lắclắc dòng đầu:
“Không anh ạ…Anhlàm khôn xiết tốt…Cảm ơn anh…”
“Thôi đi đừnggiả vờ….Lần đầu chẳng mấy khi dễ chịu và thoải mái đâu…”
Ngập xong xuôi mộtlúc.
“Tại sao em phảilàm nạm này?”
Nó cố ý tránhcâu hỏi của anh.
“Không mà, khônggiả vờ đâu. Anh làm giỏi thật đấy. Lần sau em đã thưởng đến anh thêm nhì ngànnữa, ra kia cài bánh mì thành phố sài gòn ăn…Hehe…”
Anh này ngây thơdính bả luôn.
“Khiếp fan đâumà ki…Lao động cật lực như vậy mà trả công tốt mạt…Hai ngàn của em giữ hộ xe cònchả đủ…”
“Bốn ngàn chứ,anh phân vân cộng a” Nó to lớn tiếng, giả vờ quát.
“Bốn nghìn cũngchả đủ” Anh cũng to tiếng.
“Thôi được…” Nódịu giọng “Nếu anh thích…Em sẽ thưởng cho anh cả cái áo khoác bên ngoài của em…”
Nó nói với chỉvào cái áo khoác bên ngoài vứt lăn lóc tận ngoài cửa.
“Cái áo của côtôi đem về chắc nhằm lót nồi?”
Nó lừ mắt :
” Hơn tứ trămđấy ba ạ.”
“Ah…” Anh cười“…Với mẫu giá kia thì còn có thể dùng lót ổ cho bé Silip công ty anh. Cơ mà nókhông thích red color lắm. Nó đang tè ra đó mất…”
“Nhà anh nuôichó a…Tên tốt quá nhỉ…Anh cũng độc đáo đấy…”
Nó cười ngặtnghẽo một lúc.
“Tiền khônglấy….Áo mặc không lấy…” Nó gãi gãi “Thế anh phù hợp lấy vật gì “
Nó quay sang anhchớp chớp mắt.
“A, anh gồm thểlấy tạm loại váy kia…” Anh chỉ chiếc váy vứt ở 1 xó khác của căn phòng.
Nó đùa:
“Ôi anh cũngthích mặc váy đầm a…*Chớp chớp*…Nhưng chân anh những lông cầm kia mặc đang xấu…Hehe…”
“Không anh mangvề cho bà mẹ anh mặc chứ. Chân người mẹ anh đẹp lắm. Chắc chắn bà vẫn rất quyến rũ trong cỗ váycủa em. Còn anh hôm làm sao anh đã đi mua một cái như tuy vậy to vội vàng đôi…Hehe…Mayra khoác vừa…”
“Anh chính xác là mặtdầy…”
Nó thò tay rangoài nhổ ngoéo một chiếc râu bên trên cằm anh.
“Chết nè….Cái đồmặt dầy…”
“Áaaaaa…Đau…Ờnếu đồng ý rồi thì tí về anh đem luôn…hiiiiiiiiiiiiii”
Nó nằm cạnh sát anhtrên giường. Cùng cười đùa. Mặc dù nó chưa chắc chắn tên anh, và anh cũng thế. Nhưngở anh nó gồm một thứ xúc cảm rất ấm áp và thân thuộc. Chắc rằng nó đã chạm mặt anh từkiếp trước. Hoặc kiếp trước nữa. Nó mông lung xem xét và ko nói gì nữa. Vàanh cũng lặng lặng. Thôi mỉm cười đùa. Anh bất chợt như phát hiện tại ra.
“Ơ này, em bảosẽ giải thích tất cả cùng với anh cơ mà. Sao em cứ lảng đi thế. Trả lời đi. Trên saoem phải làm vậy này?”
“Làm cầm cố này làlàm chũm nào?”
“Thì chủ động đidụ dỗ nam nhi nhà lành, rồi sợ đời trai của fan ta, cướp đi chiếc trong trắngcủa bạn ta…Tội em đáng ăn uống đấm…”
“Thôi đi xinanh…Haha…Anh nhưng trong trắng loại nỗi gì….Có nhưng mà trong trắng như tờ giấy than…” Nócười phá lên.
“Mà em hỏi thật nhé đó là lần thứ mấy nghìncủa anh rồi?”
Nó lật ngườilại, chống hai khuỷu tay xuống đất, chú ý vào mắt anh, chớp chớp trông rất làđiêu…
Đến lượt anhcười phá lên:
“Khiếp em cứ nóiquá. Lần thứ mấy trăm thôi chứ. Mấy nghìn thì quá đáng quá…”
“Em nghi lắm…”Nó nhíu mi rồi cười cười.
“Mà này em lạilừa anh rồi….Anh đã hỏi em cơ mà….Em gian lậu thế…”
“Hỏi gì ấy nhở,em quên rồi…” này lại gãi đầu.
Bị anh cốc chomột cái.
“Phét vừa thôi.Anh gồm phải nhỏ lừa để em dắt mũi đâu. Đánh trống lảng mấy lần rồi. Nói đi…Tạisao thế? tại sao lại đi cho không một người xa lạ biết?”
“Vậy em mang đến anhđoán bố lần.”
“Chắc chắn làngười yêu thương em có vấn đề…Em giận nó cần mới tức mình ngủ với những người khác?”
“Giận dỗi ngườiyêu thì vấn đề quái gì buộc phải đi ngủ với những người khác chứ. Cứ bớt thẳng vào mông nó.Người yêu em hư em đá cho bay đít. đưa thiết của anh ấy vô lí lắm.”
“Đấy, phụ nữ màăn nói như thế sau này sao rước được chồng…Thực ra…Lúc sống bar anh thấy em tát bốpvào mặt một cậu….”
“Trời ơi cáithằng này mà anh cũng nghĩ là tình nhân em…” Nó cười ngặt nghẽo “…Đến xách dépcòn không đáng…”
———-o0o———-
8h. Tại quánrượu.
Cô bé xíu đứng trướccửa quán rượu. Cái váy ngắn white color và quần tất đen. (Đen sì í, không lộmột mảng đùi nào)
Trời ko lạnhlắm cơ mà nếu ai lưu ý sẽ thấy cô khẽ run rẩy.
Chưa bao giờ côđến quán rượu như vậy này. Một mình.
trời tối ở quánbar khá ầm ĩ và đông đúc, và đương nhiên, nồng nặc mùi rượu và mùi fan trộnlẫn vào nhau.
giờ nhạc xậpxình. Cô nhỏ xíu lạ lẫm nhìn ngó những người dân xung xung quanh mình. Bất chợt một chiếc khoácvai.
“Em gái ơi buổi tối nayđi nghịch đê”
Một hàm răngkhấp khểnh nhe ra cười cợt toe. Cô bé nhỏ ngó sang bên trái, nơi loại chất giọng miềnnam sặc hương thơm rượu ấy.
Một tên con traigầy và cao lêu đêu. Tóc hắn hơi dài, có tác dụng xoăn xù ra chờm bờm và nhuộm bảy sắccầu vồng sặc sợ như một bé vẹt. Hắn mặc một chiếc áo hawai chẳng thiếu đồ vật màugì trên đời, với không cài cúc áo phía trên, để lộ ngực. Phía dưới là một trong những cáiquần đùi cây dừa.
‘Trời khu đất ơi đâura mẫu thể một số loại dị hợm này vậy?’ Con bé bỏng nghĩ âm thầm trong đầu. ”Thà chết còn hơnđi đùa với anh“
Cô nhỏ nhắn gạt tayanh chàng thoát ra khỏi vai mình.
“Đồ dở hơi, quenbiết gì mà lại đòi khoác vai…Xê ra đi…Ra chỗ khác chơi” Giọng quát của nó át cảtiếng nhạc xập xình bên cạnh quán.
Nhưng dường như chảai nhằm ý.
“Ui cha…Miệnglưỡi gớm ghê chưa….Đi đùa với anh một tí…Tí về ưng ý gì anh thiết lập cho…”
“Đã bảo khôngrồi mà…Anh đổi thay đi…Đồ hàm cá mập…”
“Gớm chết, làmgì cơ mà kiêu….Hehe…Thì bữa sau vậy…Cưng nhé…”
Thằng cha thòtay vào váy cùng bóp mông cô nàng.
“A…Cái thằng dâmdê này…”
Nó mở to mắt quayngười lại kèm theo một chiếc tát trời giáng vào phương diện thằng kia.
cửa hàng rượu ngừngxôn xao trong một giây.
Xem thêm: Takizawa Laura Quốc Bảo Nhật Bản Laura, Takizawa Laura Quốc Bảo Nhật Bản
giờ đồng hồ chỉ còntiếng nhạc xập xình.
thương hiệu dê già hơibất ngờ bởi vì cái tát. Đứng hình mất mấy giây sau nữa.
tiệm rượu lạitrở về vẻ náo nhiệt của nó. Trong khi chưa từng gồm gì xảy ra vài giây trướcđây.
Chuyện này có lẽlà quá bình thường ở đây.
Thằng phụ vương lấytay ôm má.
“Ơ hay loại conđĩ này….May cho mày là ông không đánh lũ bà…”
Nói đoạn lầm bầmquay lưng bỏ đi.
“Mẹ, chính xác là rangõ gặp gái, black vãi đái…Đang ấm tự dưng bị ăn tát…”
…………
“Và kế tiếp emtìm thấy anh….Hiiiiiiii”
“Kể cũng khổthân mang lại thằng bé…Còn gì là thể diện của lũ ông nữa” Anh lắc lắc dòng đầu.
“Ui trời khổthân gì chứ cái một số loại đấy” Giọng cô nhỏ bé bức xúc rõ rệt “Phải ăn mười loại tát nhưthế new đáng. Suy nghĩ lại chiếc mặt nó dịp vừa bị ăn uống tát new tức cười cợt chứ….Haha”
Cô bé bỏng vừa cườivừa nhớ lại cái cảnh đấy. Nó hiện nay trong đầu rõ như 1 thước phim.
“Đáng đời concáo già gian ác” Cô nhỏ xíu vẫn không xong xuôi cười.
“Em mặc đầm ngắncũn cỡn như vầy trách nào bị gọi nhầm….Cái váy đấy bà mẹ anh mặc mới hợp…Hehe…Tíanh đem đấy…”
“Cái anh này haynhờ. Sao cứ đòi lấy đầm của em thế” Nó vờ vịt nhăn mặt.
dòng cô nhỏ nhắn nàyhay thật đấy. Lúc thật thì cứ như đùa. Lúc chơi lại như thật. Đùa mà lại mặt mũi cóthể tỉnh bơ, không còn cười. Thật cơ mà cười cười khiến người ta cứ nghĩ là đangđùa. Khiến người đứng đối diện cứ cù tít mù, chưa biết đâu nhưng lần.
Quả là 1 cô békì lạ. Anh nghĩ.
“Em lại bắt đầulạc đề rồi đấy. Vậy cũng rất có thể do tình nhân em bị yếu đuối sinh lí…Không lên được…”Anh cười rất chi là khoái trá với gian ác.
Tưởng tưởng ratrong đầu một anh bạn yêu nhỏ dại bé với sợ sệt, với cái ấy chỉ to bởi quả ớtkhô.
“Vậy đấy là lượtđoán đồ vật hai hả?”
“Không, vẫn làlần một. Anh vẫn đoán tình nhân nhóc có vụ việc mà.”
“Ui…Áaaaaaaa…Mấytuổi rồi mà còn chơi cấu…”
“Cho chừa cáitội trêu em đi.”
“Trêu gì màtrêu. Đang đoán mà, lại bảo trêu.”
“Chả nghiêm túcgì cả” Cô bé nhỏ nói kèm theo một cái bĩu môi.
“Vậy thì hẳnthằng kia có vụ việc về thần khiếp rồi. Sao lại yêu được một con nhóc như em. Dữnhư sư tử ấy…Ah mà đây vẫn luôn là lần một đấy nhé.”
“Không. Khôngphải…Không gồm thằng người yêu nào cả. Em phân tách tay tình nhân lâu rồi.”
Cô bé xíu cười rấttươi, nỗ lực tỏ ra không tồn tại gì cả. Tuy thế anh hiểu, bởi vì giọng nói của cô ấy nghecứ như săp khóc.
“Vậy nhằm anh đoánlần hai. Nếu người yêu em không tồn tại vấn đề thì vấn đề chắc chắn rằng là bởi vì em.”
Anh nhăn trán cóvẻ như đang suy xét rất là dữ dội.
“Có thể em bịbệnh gì đó, như là siđa, tốt giang mai, bắt buộc em thù đời, muốn lây nhiễm bệnh cho tấtcả bọn ông trong thiên hạ…”
“Ôi ôi…Hahaha…”*Cười như lên đồng* “Vậy nhưng anh cũng nghĩ ra được…Anh khéo tưởng tượng quánhở….Chứ bọn ông trong thế gian mà ai cũng đeo bao như anh thì bao gồm phải kế hoạchcủa em lỗi bét không.” Cô bé to giờ “Em đâu có ngu.”
Anh không nóigì.
“Và anh cũngquên đó là lần thứ nhất của em. Chăng lẽ anh nghi em dùng thông thường bơm kim tiêmvới tập thể nghiện? giỏi anh nghi người mẹ em bệnh tật giang mai?” Nó quát rồi nhổ ngoéo mộtcái râu nữa.
“Ấy ấy…Anh khôngcó ý đó, em đừng suy diễn…Mà em bỏ ngay trò đời thô bạo đấy đi..Từ nãy giờ haicái rồi đấy…Cỡ em chắc hẳn trước hành hung người yêu phải biết” Anh lại mỉm cười hề hề.
“Râu bên trên cằmanh đầy cơ kìa. Tiếc hai loại râu hả. Thôi anh đoán tiếp đi, đừng bao gồm mà nhắcđến cái con bạn đó.”
“Thì rất có thể doem vào khám đa khoa để chữa bệnh, rồi vô tình bị lây bệnh…Ví dụ như đi nhổ răngchẳng hạn”
“Anh vô lí. Thếthì em sẽ ngủ với cái thằng nhổ răng mang lại em. Chẳng bắt buộc mất công đi kiếm anh.”
Anh thốt nhiên thầnngười ra.
nếu em không tìmđến tiệm rượu đó. Ví như em không bắt gặp anh. Nếu em lừa được một thằng như thế nào đóđẹp trai hơn anh. Hoặc nếu hôm nay anh không hứng lên đi uống rượu. Cùng nếu anhđi uống rượu tại 1 quán khác. Đây cũng không hẳn là quán quen của anh. Thìcuộc đời của em dĩ nhiên sẽ sang hướng khác đấy.
Anh tự nhiêntrầm ngâm.
“May cho em anhlà người tốt đấy” Anh cười, không thể đùa.
“Không gồm nhiềucái giả dụ đâu anh. Số trời của em là sẽ chạm mặt anh. Không buổi tối này thì đang là tốikhác. Không địa điểm này thì sẽ là khu vực khác. Số của em là số ngủ vớianh…hiiiiiiiiii”
Anh gật gật cáiđầu.
“Uh nghe cũngđúng. Cố sao em lại vào tiệm rượu đó?”
“Ở đâu thì đànông mất tỉnh táo bị cắn dở và dễ bị lừa nhất? Nó cười cợt “Em cũng cân nhắc mãi đấy…Hihi”
“Ý anh hỏi khôngphải ý đấy. Nhưng có vẻ như hợp lí.”
Anh lại chơi đượcngay.
“Mà em lừa traicũng tương đối đấy…Hehe…Chứ xấu như em mà chạm chán anh cơ hội anh tỉnh táo khuyết thì sao nhưng mà lừa anhlên giường được…Hehehe…”
“Gớm chết. Ma nóthèm…Anh còn một lượt đoán nữa thôi đấy.”
“Ờ ờ biếtrồi…Nếu không hẳn do người yêu em, cũng không hẳn do em…Thì chắc chắn là là doanh rồi.”
Như bất chợt nghĩ ramột phát minh vĩ đại nào đấy, anh cười cợt to cùng vỗ tay tấn công bốp một cái.
“Vậy như thếnày: tình cờ đi ngang qua cửa hàng rượu,sau đó bỗng nhìn thấy sắc đẹp kiều diễm nhưtiên giáng nai lưng của anh…Một vẻ đẹp mắt chim sa cá lặn…Nghiêng nước nghiêng thành…Vẻđẹp đến nỗi em chưa bao giờ hình dung đến…Sau kia em không kìm chế được hammuốn…Sau đó đòi ngủ cùng với anh.”
Anh ngồi nhảy cảdậy, hai tay chém chém như đang thuyết giảng, mắt nhìn xa xôi. Và đúng đắn làanh ấy thiệt sự đang say sưa ở trong dòng viễn cảnh nhưng mà anh ấy vẽ ra.
“Này anh đã kểchuyện cổ tích đấy ah..” một cái lừ đôi mắt “Gì mà lại lắm ‘sau đó’ thế….Giả sử như embị cận thị mười đi ốp thì kia cũng có thể là một lí do.”
nó lại cười.Buổi tối lúc này thật thú vị. Nó đã cười khôn xiết nhiều. Thật sự anh là 1 trong conngười siêu thú vị.
“Nhưng dường như tríthông minh anh kém…Đoán bố lần không đúng cả ba.”
“Uh, cứ đến làthế đi” Anh không chơi nữa “Vậy cô nhãi ranh thông minh lý giải cho anh đầy đủ chuyệnxem nó ra làm cho sao?”
“Hả …Sắp chết?Sao lại sắp chết? Em bị bị bệnh gì hả?”
“Không. Em chẳngcó bệnh gì cả.”
“Thế sao cơ mà sắpchết?”
“Tự tử chết.”
Cô nhỏ bé im lặngtrong vài giây. Có lẽ anh ấy cần thời gian để hiểu ba chữ đó.
“Em chuẩn bị tự tửchết.”
hai chữ tự vẫn từmồm em cứ nhẹ tênh. Nghe cứ như em sắp tới đi ăn uống cơm rồi đây.
“Em điên rồi”Cái khía cạnh anh nhăn hết cả lại “Trấn đời anh không thấy ai điên như em.”
Cô nhỏ bé cắn môikhông nói gì.
“Trông em yêuđời như thế. Cười nhiều như thế. Em chẳng thể tự tử bị tiêu diệt được.”
“Vâng, anh nghĩthế nào thì tùy. Mà lại em sẽ tự tử chết. Số của em là vẫn tự tử chết.”
“Thật ngớ ngẩn”Anh mỉm cười khẩy “Thế sao nhưng mà tự tử chết? Chắc không hẳn bị điểm kém bố mẹ mắng màtự tử chết đấy chứ?”
Giọng anh nghe vẻ mỉa mai, nhưng cô nhỏ nhắn khôngđể ý. Cô có thể hiểu được giả dụ anh không đồng ý được chuyện này.
“Đây là cả mộtcâu chuyện dài. Một tối nay cảm thấy không được cho anh nghe không còn đâu. Cùng nếu anh nghe hếtthì chưa kiên cố anh đang hiểu được nhưng suy nghĩ của em.”
“Uh, và đúng là anhkhông phát âm được đâu….Thế khi nào thì trầm mình chết?”
“Em cũng chưabiết đúng chuẩn anh ạ. Cơ mà sẽ trong thời gian ngắn nhất. Sau khoản thời gian em đã hưởngđược kha khá lạc thú sống trên đời này” Lại là một trong nụ cười.
“Ví dụ như là”
“Là sex, hayuống rượu say cho tới khi nhũn hết fan ra, và đi bay, đi đua xe, híthêrôin…Những thứ cơ mà em trước đó chưa từng làm”
“Em tiến hành đcđến đâu rồi.”
“Anh là mẫu đầutiên đấy” Nó cười và quay sang trọng anh.
cần yếu đếmhết được số kiểu mỉm cười của nó. Cười thuộc đủ các loại sắc thái. Hỉ nộ ái ố….Rấtnhiều những kiểu cười.
“Đầu óc em thậtkhông bình thường” Anh thở dài.
“Anh không phảilà người thứ nhất nói nắm đâu…^^….” Anh coi mấy giờ đồng hồ rồi.
“Hai giờ rồi. Em cần về ah. Về muộn thếmà phụ huynh không nói gì?”
Nó nhỏm dậy, tìmquần áo vứt vung vãi khắp chỗ và khoác vào người.
“Bố đi công tácthỉnh thoảng mới về. Bà bầu đi đoán số cúng bái gì đấy, mai mới về.”
“Ở công ty một mìnhah?”
“Hai mình.”
“Ơ này nắm mặccả váy của chị em anh về ah.”
Nó lờ đi câu đùacủa anh, già vờ không nghe thấy.
“Thôi em vềtrước đây. Anh trả tiền phòng nhé.”
“Thế nhưng cũngdặn. Em đã trả chắc. Ơ này buổi tối thế mà cũng về ah?” Anh vừa nói vừa mang quần áo.
“Phải về trướckhi láng giềng em dậy.”
“Đi cỗ về á?”
“Chứ sao nữa.”
Anh mong mỏi giúp côbé. Chắc hẳn rằng là nó bao gồm chuyện, anh biết. Cùng anh thực sự hy vọng giúp nó, vì anhcảm thấy rất suy xét cô bé xíu kì kỳ lạ này.
“Thôi ngóng anhmặc quần áo ngừng anh chuyển về. Về tối thế đi một mình ma bắt.”
“Sắp chết rồicòn sợ hãi gì nữa” Nó mỉm cười phá lên.
Nó sẽ mặc quầnáo xong. Bước ra cửa ngõ rất nhanh, cứ như là muốn chạy trốn vậy.
Anh túm rước taynó và nhìn vào mắt.
“Ơ…Sao lại cógặp lại nữa…Gặp cầm cố thôi chứ…Một đi không trở lại” Nó lè lưỡi “Tình nghĩa đôimình bao gồm thế thôi” cười thật tươi cùng gỡ tay anh ra.
“Chờ đã…Cho anhsố…”
Nó quay lại vàvẫy tay giã từ anh. Anh khoác thật vội xống áo rôi chạy theo.
“Chờ đã, cô bé.Anh để giúp em.”
“Từ từ, anh đưavề“ Anh đã đuổi theo kịp nó.
“Không thích…Emkhông mong muốn anh biết nhà…Phiền lắm…Thế nhé…Tạm biệt anh…”
Nó nhướn lên hônnhẹ vào má anh rồi quay đầu bước đi.
Vĩnh biệt anh,chàng trai dễ dàng thương. Anh là một trong người tốt, vô cùng dịu dàng. Lên tới đó em sẽ đểtâm phù hộ cho anh.
xin chào anh. Ngườitình một đêm!
Nó bước tiến khônghề xoay đầu lại.
“Thế ai sẽ đưaem về thời điểm em say rượu nhũn ra?”
“…”
“_ Ai sẽ mang đến emcùng đua xe thế?”
“…”
“Em đang tự muathuốc nhấp lên xuống để gặm chắc?”
“…”
“Em sẽ tự tìmđược hêrôin để hít ah?”
Cô bé xíu dừng hẳnbước với quay lại. Khía cạnh cô nhăn lại và lấy nhị tay ôm trán.
“Khỉ thật, emcòn không tính đến các chuyện đó.”
Anh cách thậtnhanh đến bên cạnh, khoác tay anh lên vai nó.
“Ít độc nhất thì anhcũng sành đời hơn. Anh sẽ giúp em. Từ giờ anh đang là boss khủng của em.”
———-o0o———-
10h30.
một buổi sángmùa xuân. Những ánh nắng len lỏi tự khung cửa ngõ sổ, ập vào căn phòng bé dại sơntoàn color hồng. Nắng nóng ùa cả lên giường, nơi tất cả một cô nhỏ xíu đang ngủ. Nắng dancing nhóttrên đôi mắt khẽ nhắm hờ của cô nhỏ xíu khiến nó giật giật.
“Khỉ thật, tốiqua ngủ lại quên đóng cửa sổ “
Cô bé nhỏ cảm thấyngày bây giờ sẽ là một trong những ngày giỏi lành đây, mặc dù trong người vẫn tồn tại rất mệt.(Đêm qua ngủ đc có mấy tiếng)
Trên cái bànhọc được làm bằng gỗ ép, nơi cái điện thoại nhỏ màu bạc bẽo treo lủng lẳng đủ lắp thêm trênđời, loại đèn hiệu vẫn nhấp nháy. Chắc rằng có lời nhắn hay call nhớ gì đấy.
“Dậy không thế.Khi như thế nào dậy call cho anh.” SMS từ Đăng Khôi.
Nó mơ màng nghĩlại buổi tối trong ngày hôm qua lúc anh chở nó về.
“….”
“Này em lưu giữ tênanh vào sản phẩm là vật gì thế. Đừng bao gồm mà để mấy tên nhăng nhít đấy nhé” Anh quaylại cùng liếc vào mẫu màn hình nhỏ dại xíu.
Nó ngồi đằngsau, vẫn đang gặm mặt bấm bấm.
Xem thêm: Hướng Dẫn Trò Chơi Dân Gian Rồng Rắn Lên Mây " Quen Thuộc Với Tuổi Thơ
“Anh mê say cáitên ‘Chủ Silip’ chứ?” Nó xẹp mặt vào tai anh hỏi nhỏ.
“Trời đất, ngườiđẹp cầm cố này mà lại em đặt cho cái brand name xấu thế. >””Em hy vọng ngủ với anh - Phần 2